Cười lên em...
Em có biết rằng khi cười em đẹp lắm không. Đâu lí nào em là bỏ đi nụ cười của mình. Khi em cười, nắng như lan ra, mây như bồng bềnh hơn. Em trong veo, vẹn nguyên. Em vẫn chỉ như ngày đầu thôi.
Cười lên em...!
Người ta làm em buồn, rồi em lại bỏ đi nụ cười của mình. Em nỡ nào bỏ đi đứa con tinh thần của mình. Nụ cười em mở lối cho bao khao khát. Cuộc đời em còn dài và em vẫn cần bước thật dài trên đường đời. Sao em không dành nụ cười đó cho mình? Khi người ta nhìn em cười, người ta lại vui, vậy mà em lại tắt đi nụ cười đó với mình. Em tự giăng kín mình trong cô đơn, thế thì việc em mang niềm vui đến cho người khác có ý nghĩa gì khi em còn chưa có riêng cho mình niềm vui.
Cười lên em...!
Để mỗi khi tôi nhìn em cười, tôi thương em nhiều hơn.
Để mỗi khi tôi nhìn em cười, tôi yêu cuộc sống này hơn.
Em thấy đó, nụ cười của em làm được nhiều điều lắm. Em đừng khoác lên mình bộ quần áo phiền muộn, mà hãy để niềm vui đến với em, bằng chính nụ cười vô giá đó. Em cứ cười đi, ngày mai lại là ngày mới. Đôi chân chạy theo những khao khát, mê say. Nụ cười dẫn lối đưa em đến những chân trời mới. Ở đó có niềm vui, có yêu thương, và có nụ cười của em.
Cười lên, em nhé! (Nụ cười Đại bác)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét