Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

Nhật ký tích lũy kinh nghiệm đi xe buýt


Nhật ký tích lũy kinh nghiệm đi xe buýt

Hôm nay nhân thể ngồi viết tường trình vụ đi làm muộn hôm qua, mình len lén mở nhật ký ra xả bức xúc.
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay nhân thể ngồi viết tường trình vụ đi làm muộn hôm qua, mình len lén mở nhật ký ra xả bức xúc. Ấm ức ghê lắm cơ, mọi lần ngủ dậy muộn, đi làm muộn thì chẳng thấy sếp la mắng gì, được hôm tập làm "người văn minh", trễ có gần tiếng đồng hồ mà bắt tường trình lên tường trình xuống. Oải quá!
Mình vẫn còn nguyên cảm giác hãi hùng của vụ đi xe buýt hôm qua…
Sau chuyến xe lên hụt đó, mình kiên nhẫn đứng chờ xe tiếp theo. Những tuyến khác đều đã đi qua mà chiếc xe mình mong chờ vẫn chẳng thấy đâu, lượng người đổ về mỗi lúc một đông…
Kia rồi, nó, nó!!!

Mình ôm chặt chiếc túi xách, mắt chăm chăm nhìn chiếc xe đang tới gần. trời đã sáng rõ nhưng bên trong xe lại tối thui – một dấu hiệu vô cùng xấu, báo trước rằng sẽ chẳng mấy người chen chân lên được. Chiếc xe đến gần, đến rất gần, mình hăm hở chạy ra. Nhưng cánh cửa xe không mở ra, thậm chí, xe không dừng lại. Chiếc xe chỉ chầm chậm đến điểm dừng, phanh kít lại một cái rồi tiếp tục lăn bánh. Gần chục em sinh viên vội vã đuổi theo, xe đã chạy rồi thì đuổi theo làm gì nhỉ? Ngạc nhiên thật, mình ngoái cổ nhìn theo, đến khi cách nhà chờ khoảng hơn một trăm mét thì xe chạy chậm lại, cửa từ từ mở ra, từ trên xe, 3 người hớt hải lao xuống như vừa từ nơi khủng khiếp nào đó thoát ra. Mấy em vừa nãy chạy theo xe cũng kịp tới nơi, vội len lên nhưng rút cục cũng chỉ 4 em chui lọt. Một em gái không lên được, tức tối gào lên: "Mất cả cái kẹo của người ta". Chắc cô nàng điệu đà này vừa len lên xe vừa ăn kẹo mút, chen lấn ghê quá nên kẹo nó… bị kẹp vào giữa đám người kia và lên xe rồi.
=> Rút ra kinh nghiệm: Khi leo lên xe buýt thì phải cố hết sức để giảm thiểu những thứ hay thò ra và dễ bị kéo đi.
Chiếc xe tiếp theo thậm chí còn tồi tệ hơn. Đến gần điểm dừng, anh phụ xe mở hé cửa sổ, tay chỉ chỉ về phía sau trong khi luôn miệng nói: "Xe sau! Xe sau!". Chiếc xe buýt nặng nề đi tiếp trước những đôi mắt buồn thăm thẳm của dân tình.
Mấy xe rồi nhỉ? Hình như mới liệt kê được 3 xe. Không, mình nhớ là mình đã phải chôn chân đứng nhìn đến 4-5 chiếc kia mà. Thôi bỏ qua, không kể nữa vì xe nào thì cũng giống xe nào thôi. Đến giờ mình mới biết cái hôm đầu tiên mình đi ấy, cái hôm mà mình chỉ cần lao một cái là lên xe được ấy là mình cực kỳ may mắn…
Xe tiếp theo lại đến, lại mang theo bao nhiêu là hi vọng…
Chiếc xe đến gần, đến rất gần nàh chờ, mình lao ra, rẽ phải và… cắm đầu chạy. Biết ngay mà, xe lại đi vượt bến và đang lẽo đẽo chạy ngay sau mình. Chuyến này chắc chắn mình lên xe được đây. Mình tăng tốc… Chạy một quãng, có cảm giác như… không có ai cùng chạy nữa, mình quay lại nhìn: Xe đang… đóng cửa và bắt đầu chuyển bánh. Chiếc xe chạy qua chỗ mình, trên xe, nhiều người tủm tỉm cười. Lúc ấy mà có cái rổ nào ở đấy thì chắc mình phải úp ngay vào mặt mất. Lũi cũi quay lại.
=> Bài học: Không nên cầm đèn chạy trước ô tô.
Nhà chờ đã vắng người hơn một chút. Kia rồi, xe lại tới. Thấp thoáng thấy có kẽ hở trên xe, mình yên tâm đứng chờ. Xe mở cửa ra, mình và mấy người nữa ùa lên xe, tiếng ai đó oe óe:
- Giời ơi, cho người ta xuống rồi hẵng lên chứ. Kẹt… kẹt rồi…
Xe đóng cửa, đi tiếp:
- Ơ kìa bác tài ơi, tôi chưa xuống được.
Một tiếng gắt gỏng (chắc là anh phụ xe):
- Sang bến sau đi. Thấy gần đến nơi phải ra chờ trước chứ.
- Chờ sẵn rồi nhưng mấy người kia chen lên ghê quá, hic…
=> Bài học: Đừng lên nhanh quá kẻo người khác không xuống được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét